Monday, June 8, 2020

Trước những bất công ..Ở đâu !? cả Nước đứng lên ! Ở đâu ? cả Nước an phận cúi đầu im lặng !


Footage shows George Floyd being detained by Minneapolis
police officers shortly before his death

Demonstrators protest Saturday, June 6, 2020, in Washington, over the death of George Floyd, a black man who was in police custody in Minneapolis. Floyd died after being restrained by Minneapolis police officers. (AP Photo/Alex Brandon) (Copyright 2020 The Associated Press. All rights reserved.

Protestors demonstrate outside of a burning Minneapolis 3rd Police Precinct, Thursday, May 28, 2020, in Minneapolis. Protests over the death of George Floyd, a black man who died in police custody Monday, broke out in Minneapolis for a third straight night. (AP Photo/John Minchillo)

Chuyện ở Việt Nam, chuyện ở Mỹ

Ở Việt Nam công an làm việc như cái máy dưới sự ‘soi sáng’ của đảng Cộng Sản để đàn áp người dân không ngoan ngoãn phục tùng. Cảnh sát Mỹ quỳ gối trước người dân như một sự cảm thông, liên đới nghề nghiệp với người biểu tình. 
   Nhiều người đang nhìn với cái chết của George Floyd với một nước Mỹ còn phân biệt chủng tộc, đầy bạo lực… nhưng thử so sánh với hàng loạt cái chết rất thiếu rõ ràng trong đồn công an ở Việt Nam.

Chuyện ở Việt Nam

Những cái chết trong đồn công an ở Việt Nam thường rơi vào quên lãng sau khi công an kêu tới nhận xác, cùng những lời giải thích, chết do tự tử bằng điện, bằng dây nịt, dây giày, kéo, dao rọc giấy… 

Nghe cứ như đồn công an chỗ luôn có sẵn công cụ để người dân vào đó tự tử. Một lời giải thích nhẹ nhàng hơn, chết do bệnh tật. Dĩ nhiên công an luôn vô can trong hàng loạt cái chết với thông tin đưa ra rất mập mờ. 

Người chết không thể lên tiếng, để nói tại sao mình lìa đời tức tưởi. Thân nhân tự an ủi, “thôi số phận vậy, đành chịu” nghe giống như xã hội sơ khai. “Chống lại chính quyền, công an có được gì đâu”, trong sự cam chịu.

Đây là lối suy nghĩ vô cùng phổ biến của thân nhân người chết oan ức trong đồn công an. Cho nên thân nhân người chết đòi được công lý như nạn nhân Ngô Thanh Kiều vô cùng ít ỏi.

Khám nghiệm tử thi hay bất kỳ biện pháp hỗ trợ điều tra nào cũng đều trở thành con số zê rô. Bởi tất cả do công an thực hiện, trong một cơ chế hoàn toàn thiếu minh bạch. Việc giám định cái chết trong đồn công an vẫn còn bí mật. Số người chết cũng bí mật, bởi chưa có cơ quan thống kê độc lập và không phải cái chết nào cũng được báo chí đưa tin. 

Tuy nhiên người dân có thể vén một phần bí mật đó, năm 2018 thống kê qua báo chí có ít nhất 11 cái chết do tự tử trong đồn công an. Từ năm 2012 – 2014, có 226 trường hợp chết tại nhà tạm giam, tạm giữ. Con số này do trung tướng Trần Trọng Lượng, Phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát phòng chống tội phạm báo cáo với thường vụ Quốc hội vào tháng 3/2015. Theo giải thích của ông Lượng, công an vẫn vô can, bởi nạn nhân chết do tự tử, bệnh lý.

Ngay cả cái chết của cụ Lê Đình Kình tại thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, thành phố Hà Nội vào rạng sáng ngày 9/1/2020 do nhà cầm quyền, công an, quân đội thực hiện như một vụ khủng bố. Sự kiện thương tâm này cũng chẳng làm đa số người dân xứ Việt phải bận tâm, phẫn nộ. Cộng sản đã thành công làm cho người dân biết thờ ơ, nhẫn nhục, tiếp tục sống trong sợ hãi.

Chỉ khi nào khao khát vượt qua được chế ngự của sợ hãi lúc đó người Việt mới có thể nhìn thấy ánh sáng của tự do, dân chủ. 

Khó đòi hỏi một xã hội văn minh, khi người dân còn đồng tình với việc giết, đánh đập dã man những tay trộm chó hơn dùng đến luật pháp. Thật khó để trông chờ những con người này thức tỉnh trước nỗi đau, bất công của người khác.

Khi xã hội không có tự do, dân chủ, văn minh… đa số người dân sẽ làm ngơ trước sai trái, nghe theo kẻ có quyền, có tiền mà chẳng quan tâm đúng sai.

Chuyện ở Mỹ 

Đa phần dân Mỹ không có lối suy nghĩ bị sợ hãi chế ngự, chỉ biết lo cho bản thân mà bỏ qua những giá trị chung như đa phần dân Việt. 

Vì điều này, cái chết của Georgy Ployd, Mỹ đen, Mỹ trắng cùng nhau xuống đường để lên tiếng nói phẫn nộ trước bất công, vắng tình người. Điều này cần thiết, là quyền để gởi đi thông điệp. Họ buộc cảnh sát, chính quyền, những người lãnh đạo đất nước phải chú ý đến sự công bằng thật sự. Sự thức tỉnh trong lương tâm từng người. Hình ảnh mà bất kỳ ai sau này khi hành động cũng phải nghĩ đến như cách tự hoàn thiện trong chính mình.

Từ Washington DC, Seattle đến Denver… chính quyền các thành phố, tiểu bang đã lắng nghe, để người dân lên tiếng nói qua việc yêu cầu cảnh sát rút đi, ngưng sử dụng hơi cay để giải tán... Điều này hoàn toàn trái ngược với các tuyên bố, mong đợi của tổng thống đương nhiệm.

Những kẻ cơ hội lợi dụng biểu tình để đập phá, cướp bóc, hôi của sẽ khó sống trong một xã hội văn minh, có kỷ luật, pháp luật được tôn trọng. Do đó, bạo lực chỉ có trong những ngày đầu, sau đó đã giảm với sự xuất hiện của cảnh sát và người dân đứng ra bảo vệ cuộc sống trước những kẻ phá phách, cơ hội.

Cú vấp ngã của sự việc Georgy Floyd, hắn tin nước Mỹ sẽ trưởng thành hơn, sửa chữa được hạn chế của xã hội, lòng người. Lịch sử nước Mỹ đã chứng minh quốc gia này luôn như thế. 

Nước Mỹ mạnh đâu chỉ vì đồng Đô La, quân đội, vũ khí mà ở giá trị tự do, dân chủ, cởi mở, công bằng, trách nhiệm. Đây mới chính là điều làm nên một nước Mỹ được thế giới tin yêu, hướng đến.


 ****

Lịch sử nào, mà tha thứ cho ngày hôm nay?

Thật khó tưởng tượng được rằng, khi chứng kiến đồng loại với những dấu vết bị trói và đánh đập đến chết nhưng ông Nguyễn Tiến Hải, Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Ninh Thuận lại nhanh chóng đưa ra một kết luận đơn giản rằng “đã xảy ra một vụ đánh nhau” tại nhà tạm giữ công an của TP Phan Rang.
Ông Hải nói rằng “trích xuất” qua camera an ninh của  nhà giam (chứ không là nguyên bản), cho thấy. Nhưng nghe sao mà khó tin đến vậy. Một nghi phạm bị đưa đi vào nhà giam của công an, sau đó lại bất ngờ xảy ra một “vụ đánh nhau” không xác định - lời của ông Hải mô tả - khiến người ta rùng mình. Vì bởi nếu có một vụ đánh nhau như vậy, nạn nhân Võ Tấn Minh, 25 tuổi, chắc chắn đã bị không ít người tổ chức cùng đánh đến chết. Các dấu vết để lại cho thấy có từ phía sau đầu, đánh vào chân, ngực, tay đầy chủ đích… Đồn công an của nhà nước Việt Nam sao lại có sẳn một lực lượng “đánh nhau” sẳn sàng và chuyên nghiệp để kết liễu con người đến vậy?
Còn nếu trại giam không có “đánh nhau”, anh Võ Tấn Minh chỉ có thể bị trói và đánh đập đến chết. Vì qua video gia đình của anh quay lại vào ngày 10/9/2017, rất chi tiết, cho thấy hai cổ tay anh Minh bị xiết chặt và hằn đầy máu bầm của dây trói. Ông Nguyễn Tiến Hải nhân danh sự nghiệp của mình, hay bằng “lương tâm” loại gì để tuyên bố thật nhanh cho một nghi án mà bất kỳ người dân thường ít học, xem qua vẫn có được các suy đoán khác?
Mà bất luận là lý do gì đi nữa, cái chết của một công dân chưa bị kết án trong sự quản thúc của công an, là trách nhiệm và danh dự của ngành này. Giải thích như thế nào đi nữa, một khi đồn công an đưa người sống vào, trả xác chết ra là một dấu hiệu suy đồi và đen tối của ngành, mà cụ thể lúc này, trách nhiệm của công an tỉnh Ninh Thuận phải chia đủ cho từng người.
Tính từ đầu năm đến nay, ở Việt Nam, trung bình mỗi tháng có một vụ chết người đầy ẩn ức trong trại tạm giam. Nhưng riêng nhà tạm giam tạm giữ ở Phan Rang, Ninh Thuận gần đây đã tỏa sáng bất thường trên đất nước, trong việc góp 2 nạn nhân trong vòng 2 tháng. Nhắc lại cho rõ, đó là cái chết của anh Nguyễn Hồng Đê, 25 tuổi, vào tháng 7 vừa rồi. Và nay là đến anh Võ Tấn Minh, 25 tuổi, mà công an nói miệng là nghi can có chứa heroin trong người.
Cũng chưa có ai quên nổi chuyện cái chết rùng rợn đau thương của anh Nguyễn Hữu Tấn vào ngày 3/5/2017. Khi công an trả xác về, gia đình anh Tấn nhìn thấy trên cổ của anh chi chít những vết cắt bất thường không thuận tay. Dĩ nhiên, một kịch bản được dựng nên để diễn giải cho sự vô can, nhưng không ai tin nổi lời giải thích của các điều tra viên ở Vĩnh Long là anh Tấn chết do tự cắt cổ, từ dao rọc giấy của họ.
Tôi chỉ là dân thường. Thậm chí rất tầm thường. Nên tôi không bao giờ có thể đi qua nổi cảm giác đau đớn và tức giận khi nhìn thấy đồng loại của mình chết nghẹn ngào và oan khuất. Đặc biệt là nghẹn ngào và oan khuất từ chốn công quyền.
Lâu nay, những vụ chết người, khổ nạn như vậy nếu như không có tin tức từ cộng đồng mạng dấy lên, thì thường báo chí nhà nước cũng chỉ đưa tin qua loa lấy lệ. Các quan chức liên đới, đại biểu quốc hội… thì chỉ dám mở miệng bàn chuyện gái mại dâm hay quần bò, bất chấp những chuyện như bị thương nặng, chết người trong đồn công an diễn ra đều đặn, quặn căm lòng xã hội.
Tiếng khóc từ video của gia đình anh Võ Tấn Minh vang vọng, gào thét “anh thức dậy đi anh ơi” khiến tim tôi thắt lại. Không có loại âm nhạc nào mô tả được nỗi đau, kinh hoàng bằng tiếng khóc của mẹ, của vợ, của chị… Tiếng kêu gào của người dân tuyệt vọng tận đáy xã hội cứ nhắc tôi về những hình ảnh đẹp đẽ của các nhà lãnh đạo, quan chức cao cấp của Việt Nam, kể cả trong ngành công an, vẫn cung kính thắp nhang cúng chùa, xây đền, góp tiền cho tượng tháp…  Mọi thứ đó trong thoáng chốc đã bật ra sự lố bịch, rẻ rúng. Đồng loại thì khốn khổ, trò mua hình bán dạng ấy, liệu có ích gì?
Tôi không tin rằng chuyện cái chết của anh Võ Tấn Minh, anh Nguyễn Hữu Tấn… hay còn nhiều người khác nữa sẽ sớm được minh bạch, oan hồn của người đã khuất khó mà sớm được thảnh thơi. Vì những lời nói dối vẫn luôn chực chờ đâu đó. Thậm chí, những hàng hàng dùi cui và khiên chắn vẫn luôn được chuẩn bị để bảo vệ cho những lời nói dối như thế.
Nhưng dù sao đi nữa, xin mọi người đừng quên ghi lại. Mọi sự kiện vẫn cần được ghi lại về ngày đen đúa, tuyệt vọng của đất nước. Xin đừng để mọi thứ bị lãng quên. Những học trò ở Hàm Dương truớc khi bị chôn sống, vẫn ghi lại mọi thứ, để triều đại cao ngất của Tần Thủy Hoàng mãi mãi không bao giờ thoát khỏi lời nguyền rủa của nhân loại về sau. Nỗi đau và oan khiên cũng cần được trở thành lịch sử. Kẻ ác có thể dựng nên những loại lịch sử để ca tụng và lừa dối. Nhưng nhân dân cũng có những phiên bản lịch sử của sự thật được ghi xuống và lưu truyền. Lịch sử truyền đời từ hôm nay, nhắc rằng nền văn minh nhân loại không bao giờ lãng quên, không bao giờ dung thứ cho kẻ ác.
(*)mượn lời bài hát “Im lặng là đồng lõa” của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang
* Bài viết không thể hiện quan điểm của đài Á Châu Tự Do
Tuấn Khanh
2017-09-12 
(rfa)
***







***
Lại có người chết ở đồn công an


DonCongAn-chet
 Có một điều đáng buồn, đáng phẫn nộ diễn ra trong thời gian gần đây khi liên tiếp xảy ra những vụ người dân bị chết khi được mời về đồn công an. Những công dân Việt Nam đó ở mọi địa phương khác nhau, đủ mọi thành phần, lứa tuổi, có tội hay không có tội nhưng đều giống hệt nhau ở những bước đi cuối cùng của cuộc đời mình. Đó là hoàn toàn khỏe mạnh khi được mời hay bị bắt vào đồn công an nhưng lại bị khiêng ra khỏi đồn khi hồn đã lìa khỏi xác...
Như những tiếng chuông trầm buồn rung lên ai oán trong khung cảnh ma ám  khi những cái chết ấy xảy ra, khi thân nhân của họ đem thi hài lạnh cứng đi xuống phố. Chúng ta sẽ không nêu tên người chết bởi sự tôn trọng đến người chết, nhưng chúng ta không thể không nhắc đến những thân xác quặt quẹo với chi chít vết thương trên người. Chúng ta không thể không nhìn thấy những vệt cắt cổ mở hoác ra hay vệt vòng dây oan nghiệt quấn quanh cổ họ. Những con người mà chỉ mới một hai ngày trước còn vui cười với gia đình, vợ con thì nay nằm im buông xuôi giữa tiếng khóc than, tiếng hờ oán cũng của gia đình, vợ con...
Chúng tôi không nắm vững được từng vụ việc chết người này nên chúng tôi không thể nói đến từng vụ việc nhưng chúng tôi sẽ nói đến tổng thể, nói đến một bức tranh buồn về những cái chết ở trong đồn công an.
Đồn công an lẽ ra phải là nơi an toàn nhất cho mọi công dân. Đó là một nơi mà nhà nước đã xây dựng kiên cố, có những người thi hành pháp luật được đào tạo để bảo vệ chặt chẽ với vũ khí trong tay đó phải là nơi để cho những người dân tin tưởng, gửi gắm tinh thần hay thể xác của mình khi có hữu sự. Đồn công an phải là một nơi an toàn nhất khi người dân vào đó bất kể đúng sai, bất kể có tội hay không. Họ đều được bảo vệ bởi luật pháp và bởi những người thi hành luật pháp ở trong đó. Tóm lại đồn công an phải là một nơi an toàn tuyệt đối cho mọi công dân. Cho dù người dân, vì một lý do nào đó mà có muốn chết thì cũng thể chết...
Nhưng rồi người chết vẫn diễn ra trong đồn công an, và những người có trách nhiệm phải bảo vệ tính mạng của họ vẫn  giải thích quanh co là nạn nhân đã tự tử.
Những thi hài người chết, hay những cái quan tài rong ruổi xuống phố cùng những tiếc khóc đau xé lòng của thân nhân, rồi những hình ảnh thâm tím của những người chết oan khốc đó vẫn hiện lên như những tha nhân đau khổ không bao giờ được siêu thoát khỏi cuộc đời uất hận này.
Xảy ra những cái chết không phải là không điều tra được nhưng những người có trách nhiệm luôn tránh né hoặc dùng tiền để khỏa lấp. Trong khi cái cần làm là một cuộc điều tra tới chân tơ kẽ tóc của vụ việc thì lại không làm. Điều tra để tìm ra sự thật trong trụ sở CA là một việc quá dễ dàng vì có lắp nhiều các camera. Các lãnh đạo ngành CA phải hiểu rằng chỉ có thẳng tay với những kẻ thủ ác trong ngành thì mới đem lại niềm tin cho  người dân. Nếu xảy ra chuyện thì người đứng đầu ở đó phải chịu trách nhiệm, kể cả để cho tù nhân đánh nhau hoặc tự tử...
Với những quyền lực tuyệt đối, với trang  thiết bị của ngành đầy đủ thì sẽ sinh ra những kẻ ưa dùng bạo lực, ưa thể hiện sự hung bạo với những nạn nhân rơi vào tay họ. Và kết quả là những cái chết oan ức xảy ra trong cơ quan công an như một lẽ tất nhiên. 
Chẳng có cuộc điều tra độc lập nào khi có những vụ chết người đáng ngờ như thế, và thậm chí cũng không có cả cơ quan điều tra độc lập với ngành công an nữa. Chỉ có các cuộc điều tra nội bộ nên kết quả thì cũng chỉ là kết quả nội bộ. Và những cái chết đầy uất hận của người dân vẫn treo lơ lửng như những bóng ma đang lẩn quất trong các đồn công an...

Mai Tú Ân ( HNPD )

No comments:

Post a Comment